Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
Phan_27
Nói xong, anh không do dự buông Diệp Chi ra, bước nhanh chân rời đi.
“Kỷ Lâm.” Lúc bóng lưng anh dần biến mắt, Diệp Chi rốt cuộc đã phản ứng, nhìn bóng lưng của anh gọi to “Anh có chuyện gạt em sao?”
Cô không ngốc, Kỷ Lâm xuất hiện làm cho ý nghĩ không tin anh của cô buông lỏng, không phải vì tức giận mà không có lý trí, đầu óc Diệp Chi bắt đầu từ từ linh hoạt dần dần.
Kỷ Lâm biến hóa quá đột ngột, từ lúc bắt đầu dây dưa không ngớt rồi đột nhiên nói muốn kiêng dè, rồi bây giờ chạy đến trước mặt cô nói một đống lời nói bá đạo lại ngây thơ, còn có câu cuối cùng là chờ anh nữa. . Quả thật là quá kỳ lạ.
Hơn nữa nói gần nói xa, trừ bởi vì cô nói chia tay mà tức giận, còn có. . . . . . Mấy phần ủy khuất không dễ dàng phát giác.
Anh có cái gì uất ức? Rõ ràng người nói muốn tránh hiềm nghi là anh. Diệp Chi cau mày suy nghĩ hồi lâu cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Nghe vậy, bước chân của Kỷ Lâm dừng một lát, nhưng cũng không nói gì chỉ nhìn cô phất phất tay, bóng dáng cao lớn rắn rỏi rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Chương 54: Dịu dàng
Rất nhanh đã đến tháng mười hai, mấy ngày trước thành phố C có một trận tuyết lớn, tuyết giắt nặng trĩu trên nhánh cây khô héo, cây ngô đồng ven đường đồng loạt nghiêng thân xuống.
Hoàn Tử sợ lạnh, mặc bộ đồ bằng lông từ đầu đến chân, đỉnh đầu còn đội một cái mũ quả dưa lông lá, cầm tay Diệp Chi thất thiểu về nhà, đi qua nơi nào đều để lại hàng dấu chân một lớn một nhỏ, nghiêng ngã in trên mặt tuyết trắng xóa, ở đây mùa đông rét lạnh hiu quạnh nhưng lại có một cảm giác ấm áp.
“Hôm nay ở trường học có đối xử tốt với bạn không?” Diệp Chi sửa sang lại cái mũ cho con trai, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé hông hồng phác phác của Hoàn Tử, hỏi.
Tính của Hoàn Tử sau khi nghe nói sẽ im lặng một lát, nói khó nghe chính là quái gở, Diệp Chi rất lo lắng, sợ ở trường học Hoàn Tử vì không hòa đồng mà bị cô lập.
Hoàn Tử gật đầu cố gắng nâng giày dính đầy tuyết trắng đi theo bước chân của mẹ “Có.” Dù sao mình ở trường học như thế nào mẹ cũng không biết.
“Vậy thì tốt.” Diệp Chi nghe Hoàn Tử trả lời thì thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở nụ cười nhưng lại không yên lòng dặn dò: “Nhất định phải đối xử tốt với bạn bè, tan học thì cũng nên cùng mọi người đi chơi, chơi ném tuyết chẳng hạn, không cho cứ ngồi im một chỗ đọc sách, biết không?”
“Dạ.” Hoàn Tử ngoan ngoãn đáp, giọng nói non nớt giống như chim nhỏ mở rộng miệng gào khóc đòi ăn, nghe vậy lòng Diệp Chi cũng mềm nhũn, ngồi chồm hổm hôn lên má con trai một cái rồi mới tiếp tục đi về nhà.
Gần đây Hoàn Tử hoạt bát hơn rất nhiều, mẹ Diệp vì chuyện của Diệp Khung vẫn đau bệnh mãi, cả ngày không có tinh thần nên bé hay tới bên cạnh bà ngoại, trêu chọc cho bà ngoại vui vẻ, khiến mẹ Diệp an ủi thêm phần nào.
Người một nhà quây quần ở bên bàn ăn cơm tối, Hoàn Tử rúc vào bên cạnh mẹ Diệp giúp bà ngoại gắp cái này gắp cái kia vô cùng thân thiết. Ăn được một nửa thì mẹ Diệp bỗng giật mình chợt nhắc đến Kỷ Lâm “Chi Chi, sao lâu rồi không thấy Kỷ Lâm, cạu ta đi đâu rồi hả?”
Tay Diệp Chi đang cầm thìa bỗng dừng lại, muỗng canh bí đao suýt chút nữa rơi xuống, vội vàng giữ lại, nói: “Đi công tác.”
“Hai người các con xảy ra vấn đề?” Mẹ Diệp nhất quyết không tha hỏi tới, ngày trước Kỷ Lâm ngày ngày ra vào nhà bà, một tháng gần đây cũng không tới một lần, nhất định hai đứa đang cãi nau.
“Dạ. . . . . . Không có.” Diệp Chi do dự một lát, hai chữ chia tay lượn vòng nơi đầu lưỡi nhưng cũng không thốt ra mà nuốt xuống bụng “Anh ấy bận rộn công việc thôi.” Sợ mẹ Diệp không tin, lại thêm một câu “Anh ấy đã trở về bộ đội, không còn tự do như trước nữa.”
Cô vừa nói như thế, mẹ Diệp đã bừng tỉnh hiểu ra, thì ra trở về bộ đội, đã nói làm sao mà lại không đến. Bà đã sớm biết Kỷ Lâm, thường xuyên ở trước mặt ba Diệp nói con gái và con rể ắt là do duyên phận. Cho nên lúc này không những không có sinh nghi mà ngược lại vẫn khuyên Diệp Chi phải quan tâm Kỷ Lâm hơn, thường gọi điện thoại nói chuyện với anh ta hơn.
Diệp Chi len lén nhìn ba cô, thấy ba cô không có vạch trần cô nên cô thở dài ra một hơi, đáp rồi tìm lý do ra khỏi phòng bếp.
Từ lần trước nhìn thấy Kỷ Lâm ở dưới lầu đã qua gần một tháng, Kỷ Lâm cũng không có tới tìm cô, cũng không có tin nhắn và điện thoại. Nhưng Diệp Chi lại thường nhận được quà từ anh.
Có đôi khi là một hộp bánh trứng kiểu Bồ Đào Nha, đôi khi lại là một chậu cây xương rồng hình cầu nở hoa đỏ rực, thậm chí Diệp Chi còn nhận được một đôi bao tay bằng lông.
Đồ chuyển đến không có quy luật, Diệp Chi đoán anh nhớ tới thì mua, thay vì nói anh tặng quà cho cô không bằng nói anh đang nhắc nhở sự hiện hữu của anh với cô.
Diệp Chi cũng mấy lần không nhận đồ chuyển phát nữa, nhưng lần nào cũng bị anh ta gửi lại đến đây. Dần dà Diệp Chi cũng lười nói, mặc kệ anh ta đưa cái gì, cô đều nhận.
Hừ, cô một mình nuôi con trai nhiều năm như vậy, nhận của anh ít đồ thì tính là gì. Không cần mới phí phạm. Làm cho hàng xóm bên cạnh mỗi lần nhìn thấy cô nhận đồ chuyển phát đều nhạo báng mấy câu, ví dụ như “Anh đẹp trai nhà cô lại gửi chuyển phát nữa.” còn có “Cái thùng to vậy đoán chừng anh ta gửi thân mình đến đây” ... Diệp Chi nghe mà gương mặt cô nóng bừng như phát sốt.
Nhưng Diệp Chi cảm giác quan hệ giữa bọn họ hơi kỳ quái, nói chia tay thì không chia tay, nói đang yêu nhưng lại nhiều tháng không liên lạc.
Trước cô cũng hoài nghi Kỷ Lâm có phải gạt cô đang làm gì hay không, nhưng cô nghĩ đến nát óc cũng không ra có cái gì đáng giá để Kỷ Lâm lừa gạt cô lâu như vậy. Gửi tin nhắn cho anh hỏi mấy lần, nhưng đều như đá chìm xuống biển, một câu đáp lại cũng không có.
Dần dà, Diệp Chi cũng tới bực mình, cái gì cũng không hỏi, vứt tất cả mọi thứ sang một bên, mặc kệ nó chuyên chú làm chuyện của mình.
Cô xin công ty nghỉ dài hạn nên không có tiền lương, chỉ có thể đem tất cả tâm tư đặt vào việc viết văn kiếm tiền tiêu lặt vặt.
Trước đó vài ngày biên tập thông báo cho cô, quyển sách cô có thể được xuất bản khoảng giữa tháng mười hai, còn đeo bám dai dẳng muốn Diệp Chi đồng ý làm buổi kí tặng sách, tuy nhiên bị Diệp Chi cự tuyệt.
Lý do là gặp người khác sẽ chết, tuyệt đối không thể lộ diện.
Biên tập gọi cho Diệp Chi báo trước một tiếng, nói là giới xuất bản ít có nam biên tập. Vả lại chỉ có những tác giả lớn mới mở buổi ký tặng, ví dụ như Mạnh Trường Thụy và bây giờ là Diệp Chi.
Diệp Chi vô cùng bội phục anh ta nhưng bây giờ lại vừa thấy được anh ta trên Q(*tương tự yahoo) thì nhức đầu, cô cũng không hiểu một đấng mày râu làm sao lại không biết mệt nhọc, miệt mài lôi kéo như vậy.
Bởi vì chuyện ký tặng sách mà Diệp Chi bị anh năn nỉ thiếu chút nữa phát điên, cuối cùng không chịu nỗi bị quấy nhiễu online thì ẩn thân, còn ghi chú nick của anh ta là Tiểu yêu tinh mệt mỏi.
Bây giờ Diệp Chi chỉ cần vừa lên mạng là có thể nhận được tin tức như thế này.
Tiểu yêu tinh mệt mỏi: Kỳ Tử ~ anh với em bàn luận xíu nhé ~ Em tới thành phố D ký sách đi, gặp người khác sẽ chết không phải là vấn đề. Anh tìm một thợ trang điểm giỏi nhất cho em, bảo đảm sẽ biến em thành một mỹ nhân. Đẹp đến mức khuynh nước khuynh thành.
Tiểu yêu tinh mệt mỏi: A…A…A ~ Em không đến đây thì sẽ làm trái tim của anh tan nát. Anh đây là một biên tập đẹp trai khôi ngô tuấn tú, em cam lòng để ột mình anh nhìn màn hình máy vi tính mèo khen mèo dài đuôi(*tự khen mình) sao.
Tiểu yêu tinh mệt mỏi: Kỳ Tử ~ Em có ở đây không? Hãy nói với anh một lời đi ~ Chi Chi… Chi Chi
~. . . . . . . . . . . .
Cứ như vậy, Diệp Chi đọc mà dở khóc dở cười, trong đầu đang vắt hết sức để suy nghĩ trả lời như thế nào để anh ta không nài nỉ cô đi ký sách nữa, thì nghe thấy cửa phòng ngủ bị gõ mấy cái, nghe tiết tấu này Diệp Chi biết là mẹ cô, không quay đầu lại nói “Vào đi.”
“Vào đây, con bé này quá thực dụng đi.” Cửa từ bên ngoài bị đẩy vào, mẹ Diệp lôi một người đàn ông xấu hổ ưỡn ngực đi vào, trong giọng nói lộ ra vẻ sung sướng, ngay cả lo lắng trên mặt nhiều ngày qua cũng đã tan đi không ít.
Cao giọng nói với Diệp Chi: “Mẹ vừa mới nhắc Kỷ Lâm thì cậu ta đã tới rồi. Cái đứa này, trời lạnh như thế mà cứ đứng bên ngoài như vậy, nói là đang cãi nhau với con nên không dám vào. Con xem, mặt mũi cũng lạnh ngắt hết rồi, Diệp Chi anh tới đây, đừng ngồi giống như khúc gỗ nữa tới đây xoa mặt cho cậu ta đi.”
Buổi tối ba Diệp và mẹ Diệp theo thường lệ đi tản bộ thì thấy Kỷ Lâm đang đứng ở lầu dưới, nhìn lên trên lầu bộ dáng vô cùng đáng thương.
Hỏi mới biết là cãi nhau với Diệp Chi, sợ Diệp Chi không muốn gặp anh nên mới đứng ở đây. Mẹ Diệp nghe thì vô cùng đau lòng, nhanh chóng kéo anh đi lên rồi hấp tấp kéo vào phòng của Diệp Chi, ngược lại ba Diệp thì ý vị sâu xa nhìn Kỷ Lâm vài lần nhưng vẫn không nói gì.
“Tự anh ta xoa đi, bộ anh ta không có tay chắc.” Diệp Chi không phục lầm bầm, vẫn ngồi ở trên ghế bất động, nhìn cũng không nhìn Kỷ Lâm một cái.
“Nói cái gì vậy.” Mẹ Diệp đi lên trước đập Diệp Chi một cái vào vai rồi khôi phục sức sống bình thường “Không biết tốt xấu. Mau đứng dậy đi rót cho Kỷ Lâm ly nước nóng.”
“A…Dì, không cần.” Kỷ Lâm rũ mắt xuống, vành tai ửng hồng “Là lỗi của cháu, Chi Chi giận cháu là phải, cháu không lạnh, không lạnh chút nào. . . . . . Hắt xì.” Nói xong lời cuối cùng thì bỗng hắt xì, còn hít mũi một cái.
“Con xem, cậu ta đã bị cảm rồi.” Mẹ Diệp đau lòng, đập lên bả vai Diệp Chi một cái nữa rồi kéo cô ra khỏi cái ghế “Nhanh đi rót nước.”
Ba xạo. Anh ta là đồ ba xạo. Diệp Chi tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Lâm, tức giận đến nỗi tay cũng run lên, người này quả thật biết đóng kịch. Anh ta làm bộ dáng đáng thương giống như bị mình ngược đãi vậy
Nhưng mẹ lại bị cái bộ dáng kia lừa phỉnh, nhìn đi, lượn trước lượn sau như vậy, không biết cô hay là Kỷ Lâm mới là con ruột của bà.
Diệp Chi cầm ly nước nóng đặt lên trên bàn, tức giận nói: “Uống....uố...ng.”
Kỷ Lâm vội vàng đưa tay ra lấy, nóng vậy cũng không buông tay, ngây ngốc nhìn Diệp Chi cười “Cám ơn Chi Chi.” Mẹ Diệp nhìn chỉ chắc lưỡi, đứa nhỏ ngốc này thật đúng là thích Diệp Chi, thích đến khùng luôn rồi.
Bà liếc mắt ra hiệu với Diệp Chi, muốn cô đối xử với Kỷ Lâm dịu dàng hơn, Diệp Chi lại làm như không thấy, một câu cũng không nói. Mẹ Diệp bực mình định mở miệng giáo huấn Diệp Chi thì nghe thấy Kỷ Lâm nói: “Dì, Chi Chi, hôm nay cháu tới thật ra là nói ọi người biết một tin tốt.”
Anh dừng một lát, ngẩng đầu nhìn mẹ Diệp, thái độ vô cùng nghiêm túc “Cháu tìm được một chút tin tức của anh trai. . . . . .”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt mẹ Diệp bỗng biến mất, chân lảo đảo thiếu chút nữa đầu đập xuống đất, hốc mắt bỗng đỏ lên, bà nhào qua nắm thật chặt tay của Kỷ Lâm, giọng nói cô cũng run rẩy “Diệp…… Diệp Khung sao rồi? Ở đâu?” Lời nói đến cuối cùng thì giọng cũng thay đổi, vừa mềm lại vừa sắc bén, không khí căng thẳng như dây đàn.
“Dì cứ yên tâm, anh trai không có sao.” Kỷ Lâm trấn an vỗ vỗ tay mẹ Diệp “Em rể của cháu là người quen biết nhiều, cậu ấy đã giúp đỡ cháu tra xét, anh ấy không có việc gì. Nhưng không thể xuất hiện được, mọi người cứ yên tâm, đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ trở lại.”
“Thật, thật?” Nước mắt mẹ Diệp như những hạt châu rơi xuống, không dám tin những lời mình nghe được “Diệp Khung thật sẽ trở về? Cháu không lừa dì chứ?”
“Anh ấy nhất định sẽ trở về.” Kỷ Lâm cười cười, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt rơi lệ của Diệp Chi , dịu dàng nói: “Chuyện như vậy cháu sẽ không lấy ra nói giỡn, dì hãy yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ trở về.” Dừng một lát lại dùng bộ dáng nghiêm túc “Chỉ là dì, dì không nên lộ ra. . . . . .”
“Dì hiểu. Dì hiểu.” Mẹ Diệp vội vàng cắt ngang lời của Kỷ Lâm, gật đầu vui sướng, may mắn mà không lời nào có thể miêu tả được. Việc của con trai, bà dù sao cũng biết một chút, biết một tháng trước xã hội đen đấu với nhau chắc chắn con mình không thoát khỏi liên quan. Thật khó khăn con trai mới tìm được đường sống trong chỗ chết, bà lặng lẽ lấy chăn che còn không kịp, sao có thể lộ ra ngoài được chứ.
“Dì…Dì đi nói cho lão Diệp biết.” Mẹ Diệp lau mặt nước mắt trên mặt, vội vã chạy ra ngoài cửa, chân hơi lảo đảo thiếu chút nữa đụng vào thành cửa. Diệp Chi vốn định tới dìu bà thì bị Kỷ Lâm ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đóng cửa rồi khóa cửa lại từ từ đi đến trước mặt cô.
“Làm thế nào để cảm tạ anh?” Anh tiến tới gần cô, híp mắt cười, vẻ mặt vô xỉ.
“Cảm tạ…… Cảm tạ cái gì?” Diệp Chi hơi nghiêng người về phía sau, lo lắng nuốt một ngụm nước miếng, nắm chặt ga giường dưới người, cố gắng trấn định.
“Tin tức của anh trai em.” Tay của anh đặt lên đỉnh đầu cô, năm ngón tay luồn vào mái tóc đen mềm mại của cô khẽ vuốt ve, động tác dịu dàng âu yếm. “Em không phải nên thưởng cho anh sao?”
Ánh mắt của anh ngưng trên môi của cô nhìn một cách trắng trợn, Diệp Chi không kiềm được cắn cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.
Lòng của cô bây giờ rất loạn, đầu óc rối rắm thành một cục, loạn xạ không biết gỡ ở đâu. Trong đầu mơ hồ tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại bị cô mạnh mẽ đè thứ đó xuống.
Cô trước sau như một thích đem chuyện nghĩ đến tình huống xấu nhất, không dám ôm quá nhiều kỳ vọng, sợ quay đầu lại sẽ thất vọng lớn hơn. Cho nên lúc này mặc dù nghĩ tới những thứ gì, cũng bắt mình quên, làm cho bản thân càng thêm rối rắm, suy nghĩ càng thêm khó khăn.
Da Diệp Chi trắng nõn, bình thường bóng loáng tinh xảo như ngọc trắng, hôm nay lại hơi ửng hồng càng lộ vẻ sinh động mê lòng người, nhất là lông mi thon dài hơi run giống như hai tay nhỏ nghịch ngợm không ngừng quyến rũ anh, để cho anh trấn định cũng khó khăn.
Kỷ Lâm ngồi xuống bên cạnh cô, một tay giữ chặt cái ót của cô, ngay sau đó môi liền ép xuống. Môi của cô mềm mại còn mang theo vị nước mắt khổ sở, mùi vị đó mặn mặn nhưng đối với anh lại vô cùng ngọt ngào, làm cho anh muốn ngừng mà không được.
Kỷ Lâm hôn rồi lại hôn, mút rồi lại mút, cuối cùng nếu không phải nhìn thấy Diệp Chi không thở nổi nữa thì cũng không buông cô ra.
“Anh rất nhớ em.” Kỷ Lâm liếm liếm khóe môi cô, ánh mắt lóe sáng, bàn tay nhanh chóng sờ soạng ngực Diệp Chi “Về sau sẽ đưa cả hai về nhà.”(*cả hai ở đây là cả hai bầu ngực của DC. -_- Anh thật vô sỉ)
Trước khi Diệp Chi nổi giận anh đã cười ha hả, tâm tình vui vẻ rời khỏi nhà họ Diệp, chân đi mà như bay, ngay cả con trai cũng quên nhìn.
Tâm tư của Diệp Chi bị Kỷ Lâm tới chơi làm cho loạn xạ, rối rắm giống như mớ bòng bong, không thể nào bình tĩnh được, mặt nóng bừng làm thế nào cũng không hạ nhiệt. Đang suy nghĩ phải làm thế nào, trong máy vi tính Q chợt ‘Tinh’ vang lên một tiếng, Diệp Chi mở ra thấy:
Tiểu yêu tinh mệt mỏi: Kỳ Tử ~~ Vẫy khăn tay ~ Tới đây ký tặng sách đi. Tới thành phố D ký tặng sách đi. Anh sẽ ột mỹ nam đến tiếp rượu cho em. Đến đây đi… Đến đây đi…Sao ? Sao ???
Diệp Chi nhìn chằm chằm mấy chữ thành phố D kia, mí mắt run rẩy, đầu nóng lên, không biết làm sao thì ngón tay đã di chuyển trên bàn phím gõ hồi đáp một chữ “Được.”
Chương 55: Hôn
Tiền Thanh nhận được tin đó của Diệp Chi thì vui mừng từ trên ghế nhảy lên, còn thiếu vỗ tay nhảy múa nữa thôi. Nhưng một giây sau anh lại nhanh chóng ngồi xuống ghế, động tác nhanh chóng đăng một trạng thái trên weibo(*tương tự facebook).
Tiền Sinh Tiền: Nói ọi người một tin tức tốt. Sắp tới Kỳ Rơi Vô Hối sẽ đến thành phố D ký tặng sách. Thời gian cụ thể còn chưa quyết định nhưng sẽ đưa tin ngay khi quyết định ngày tháng, mọi người vui không? Kỳ rơi Vô Hối
Anh vừa đăng trạng thái thì như một viên đá làm gợn hàng ngàn tầng sóng, sóng lớn vô cùng mãnh liệt, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn phía dưới còn có một nhóm người kých động gào khóc, không dám tin đây là sự thật.
Kỳ Rơi Vô Hối viết văn đã sáu năm, chưa từng tiết lộ ra một chút tin tức nào của bản thân, ngay cả Weibo sắp tới mới xài, các độc giả đều cảm thấy văn của Kỳ Rơi rất hay nhưng một chút tin tức của đại nhân nhà bọn họ cũng không hề biết.
Bọn họ không ôm hy vọng Kỳ Rơi Vô Hối lộ diện, Tiền Thanh bỗng tuồn ra tin tức này làm các độc giả vô cùng kých động. Thậm chí có nhiều người canh chừng Weibo của Diệp Chi, một phút vô một lần, chờ đợi cô trả lời.
Kết quả Diệp Chi chưa trả lời thì nhận được hồi đáp của Mạnh Trường Thụy .
Weibo của Tiền Thanh chỉ mới đăng bài mấy phút thì Mạnh Trường Thụy đã đăng lên Weibo của anh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chẳng những khẳng định tin tức của Tiền Thanh hoàn toàn chính xác mà còn nói ngày Kỳ Rơi Vô Hối ký tặng sách anh cũng đi, nhưng chỉ đơn thuần là ủng hộ Kỳ Rơi Vô Hối, anh sẽ không ký tặng.
Weibo của Mạnh Trường Thụy bỗng ào ào nhiều lượt trả lời, các độc giả rối rít nghị luận ở phía dưới trạng thái weibo của anh, có phải Kỳ Rơi Vô Hối và Tiêu Bất Ly Mạnh ở cùng một chỗ hay không, cho nên Mạnh đại thần mới có thể làm như vậy.
Dù sao lúc trước Mạnh Trường Thụy có thổ lộ với cô trên weibo, nhưng bỗng nhiên nhảy ra một người tự xưng là bạn trai của Kỳ Rơi Vô Hối, hơn nữa Kỳ Rơi Vô Hối cũng không trả lời. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Sau đó Mạnh Trường Thụy nói bị thất tình, các độc giả vì tránh để Mạnh Trường Thụy buồn nên mới không có bàn luận về chuyện này.
Hôm nay Mạnh Trường Thụy đăng trạng thái trên weibo, đời sống tình cảm của hai đại thần lại bị lật ra để nói. Không ít độc giả cũng nói ngày đó dù không mua sách nhưng cũng muốn đi xem gian tình của hai đại thần.
Tiền Thanh làm việc hiệu suất rất cao, rất nhanh đã lên kế hoạch định ngày giờ để Diệp Chi ký tặng sách, cũng đã công bố trên web. Hơn nữa đã đặt trước phòng ở khách sạn, chỉ chờ Diệp Chi đến.
Diệp Chi đến thành phố D vào thứ sáu, Hoàn Tử không được nghỉ, hơn nữa ký tặng sách bận bịu lộn xộn, Diệp Chi sợ sức khỏe của con trai chịu không nổi nên không mang cậu theo.
Cũng may Hoàn Tử không khóc náo loạn đòi đi, ôm sách thám hiểm mẹ mới mua cho cậu rồi ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ anh sẽ nghe lời ông bà ngoại để mẹ yên tâm ra ngoài.
Ngày ký tặng sách là thứ bảy, vì Mạnh Trường Thụy chỉ có tác dụng làm nền cho nên anh không đi cùng Diệp Chi đến thành phố D, mà đến sau cô một ngày.
Tiền Thanh đã gặp Mạnh Trường Thụy, lần trước Mạnh Trường Thụy tổ chức ký tặng sách cũng do anh ta tổ chức, nếu Mạnh Trường Thụy và Diệp Chi cùng đi, vậy anh không cần tốn sức cũng có thể nhận ra bọn họ.
Nhưng Mạnh Trường Thụy đến chậm một ngày, Tiền Thanh muốn bứt tóc, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm người đi ra từ cửa đón khách, trong lòng liên tục phán đoán.
Gặp phải ánh sáng chết. . . . . . Kỳ Rơi Vô Hối nhất định không xinh đẹp. Hơn nữa cô chỉ tới ký tặng sách, chắc chắn không mang quá nhiều đồ. Ừ. . . . . . Còn nữa, người viết văn thì da đều không đẹp, thậm chí có thể mắt có quầng thâm. . . . . .
Được. Ánh mắt của Tiền Thanh khóa chặt trên người những cô gái tiều tụy khác thường, cầm bảng ghi tên quơ quơ trước mặt người đó, thật khó khăn mới chen người đến trước mặt người kia, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. vừa định gọi thì nghe phía sau có một giọng nói của phái nữ “Tiền Thanh? Biên tập Tiền?”
Dừng? Đoán sai rồi? Tiền Thanh nghi ngờ quay đầu lại.
“Xin hỏi anh có phải là biên tập Tiền hay không? Tôi là Diệp Chi, cũng chính là Kỳ Rơi Vô Hối.” Diệp Chi đi tới trước mặt Tiền Thanh, khẽ mỉm cười đưa tay ra trước mặt anh.
Phản ứng đầu tiên của Tiền Thanh là Kỳ Rơi Vô Hối tìm người thế thân.
Cô gái trước mặt vóc người cao gầy, trên mặt có trang điểm nhẹ, mặc một cái áo khoát ngoài màu vàng nhạt, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. hợp với thắt lưng màu đen và giày boot cao cổ, càng lộ vẻ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, quả thật hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt của người ở trên sân bay.
Cái này gọi là gặp ánh sáng sẽ chết? Tiền Thanh ngơ ngác nắm tay với Diệp Chi, cho đến khi Diệp Chi thúc giục anh đi mới phục hồi lại tinh thần, không dám tin lại hỏi một lần nữa “Cô là Kỳ Rơi Vô Hối?”
“Đúng.”
“Cô không phải gặp ánh sáng sẽ chết sao?” Tiền Thanh căm giận, chỉ có cảm giác mình thật thê thảm, còn nói trước khắp nơi tìm thợ trang điểm cho Diệp Chi, quả thật là tự mình làm ình ngu xuẩn.
“Ừ, mắt tôi không được tốt, gặp ánh sáng sẽ chảy nước mắt cho nên gặp ánh sáng thì chết.” Diệp Chi hé mắt, nhẹ nhàng trả lời.
Nhìn nét mặt cười như không cười của Diệp Chi, Tiền Thanh thiếu chút nữa vỗ ngực liên tục. Quả nhiên là tác giả viết truyện ngược luyến tình thâm, vừa xuống máy bay đã ngược mình rồi.
Mặc dù ở trên mạng Tiền Thanh nhìn không đáng tin, nhưng thực tế hiệu suất làm việc thuộc hạng nhất, sắp xếp chỗ ở cho Diệp Chi thật tốt tại khách sạn rồi báo lịch trình đi ký tặng sách cho cô, lại còn phải chú ý động tĩnh bên ngoài, rồi mới rời khỏi khách sạn để cho cô nghỉ ngơi.
Cũng chỉ ngồi hai giờ máy bay nên Diệp Chi cũng không thấy mệt mỏi, trong khách sạn nhàn rỗi nhàm chán nên lấy máy tính ra lướt web.
Cô đồng ý chuyện ký tặng sách với Tiền Thanh không phải vì lượng tiêu thụ của sách mới, cũng không phải vì muốn xuất hiện trước các độc giả mà vì né tránh Kỷ Lâm.
Sai khi xác nhận anh trai không có việc gì, trong lòng Diệp Chi đã giảm bớt áp lực, thay vào đó là trống rỗng và mâu thuẫn.
Diệp Chi cũng không phải loại người cầm lên được bỏ xuống được. Mặc dù ngoài miệng nói rất tốt, có thể nói bất kỳ điều gì cũng được nhưng trên thực tế, cô không có cách gì bỏ đi tình cảm giữa bản thân với Kỷ Lâm.
Nhưng lúc anh của cô gặp chuyện không may trong lúc làm việc thì Kỷ Lâm lại làm thương tổn cô. Cho nên ngay cả trong lòng có điều hoài nghi và mọi chuyện chưa có rõ ràng thì cô vẫn không có cách gì mở rộng lòng lần nữa với Kỷ Lâm.
Nhưng Kỷ Lâm sẽ giả bộ đáng thương, giả bộ uất ức, cô nhìn thấy anh như vậy sẽ mềm lòng, không kiềm được lòng đưa tay vuốt ve mặt anh, an ủi anh. Không chỉ như thế, anh còn có thể khoe mẽ trước mặt mẹ của cô, hoàn toàn kéo mẹ cô về phe của anh cùng đối phó với cô, làm cho cô không có chỗ trốn.
Cho nên Diệp Chi độc ác và dứt khoát đồng ý Tiền Thanh.
Thành phố D và thành phố C cách nhau rất xa, cô tới đây đi bộ mấy ngày, coi như giải sầu, chờ làm rõ mọi chuyện rồi mới gặp Kỷ Lâm.
Diệp Chi mở weibo ra, kết quả xém bị hàng ngàn bình luận làm cho nghẹt thở mà chết. Mở ra nhìn thì chuyện tình ký tặng sách chiếm một nửa, một nửa kia đều hỏi có phải cô và Mạnh Trường Thụy yêu nhau hay không.
Vớ vẩn. Cô và Mạnh Trường Thụy đã nói rõ ràng, đâu còn quan hệ gì. Diệp Chi nghiêm mặt đóng weibo, khẽ bóp máy vi tính nhắm mắt làm ngơ rồi đi xuống lầu tìm cái gì ăn.
Nên không thấy xen lẫn trong một đống bình luận có một cái bình luận:
Song Mộc Vi Lâm: Vợ yêu chờ anh. . Anh sẽ lập tức đến thành phố D gặp em. @ Kỳ Rơi Vô Hối
Chuyện nhà họ Lý cũng đã làm xong, Kỷ Lâm vẫn còn lấy cớ sắp xếp lại mọi chuyện không chịu về bộ đội để có thể thêm chút thời gian gặp Diệp Chi.
Vững chắc lòng dân mới yên bình nước nhà, trước tiên phải dụ dỗ vợ rồi mới trở về bộ đội làm chuyện lớn. Đoàn trưởng Kỷ lên kế hoạch vô cùng tốt đẹp, nhất là đang xem trên tin tức thấy Lý Khoan bị điều tra thì tâm tình rất tốt, đặt hộp điều khiển ti vi xuống lái xe chạy tới nhà họ Diệp.
Kết quả biết được Diệp Chi đã đi thành phố D ký tặng sách rồi .
Ký tặng sách? Sao sớm không làm muộn không làm, cố tình lúc này làm? Mắt hồ ly của Kỷ Lâm híp lại rồi mở weibo trên điện thoại di động ra, kết quả thấy nổi trội hơn hết là nhưng bình luận nói Mạnh Trường Thụy và Chi Chi nhà anh ở chung một chỗ.
Hơn nữa còn có rất nhiều fan cuồng của Mạnh Trường Thụy bình luận phía dưới weibo của anh, nói anh không xứng với Kỳ Rơi Vô Hối, còn nói anh sớm chia tay nhường chỗ cho Mạnh đại thần nhà bọn họ.
Đây quả thực là ngược đời mà. Lửa giận trong lòng Kỷ Lâm từ từ tăng lên, về đến nhà cởi thường phục ra, thay đổi quân phục chạy thẳng tới phi trường, thuận tiện lên weibo đăng trạng thái bày tỏ quyết tâm vượt nghìn dặm để đến bên vợ yêu.
Lúc Kỷ Lâm đến nơi ký tặng sách thì buổi ký tặng sách còn chưa bắt đầu, nhưng ở đó cũng đã có rất nhiều người, nhốn nha nhốn nháo chen chúc ở trước mặt chờ chủ nhiệm phụ trách đứng ra nói bắt đầu.
Trong nhiều người như vậy, Kỷ Lâm liếc mắt đã thấy liền Diệp Chi đang ngồi cạnh áp-phích phía đối diện, cô hình như đang cùng Mạnh Trường Thụy thảo luận cái gì, cầm bút viết chữ vẽ tranh trên giấy, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu cười cười với anh ta, ánh mắt nhu hòa trong suốt.
Địa điểm ký tặng sớm đã có rất nhiều người ái mộ nhanh chóng chụp hình, Kỷ Lâm thậm chí còn nghe được bọn họ kích động bàn luận:
“Kỳ Tử đại nhân thật đẹp. Gào khóc, quả nhiên là nữ thần.”
“Ngồi cũng Mạnh đại thần thật xứng đôi. Quả thực là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.”
“Mẹ nó. Thật đúng là hợp ý mà, Kỳ Rơi Vô Hối là mỹ nữ, anh em nhanh đến đây, nhanh chụp hình họ làm thành một poster dán lên tường đi.”
. . . . . . . . . . . .
Kỷ Lâm càng nghe mặt càng đen mặt, thật hận không thể lấy hết toàn bộ điện thoại của bọn họ, vứt hết xuống đất, đạp vỡ hết. Nhưng anh không phải là người lỗ mãng, hít sâu một hơi đè xuống tất cả cảm xúc không ngừng dâng lên trong lòng, sửa sang lại quân phục cho phẳng phiu, bày ra bộ dáng lẳng lặng bình thản, vạch đám người trước mặt đi lên trên.
Anh mặc toàn thân bị quân phục màu xanh lá cây, bộ dáng tuấn tú lạnh lùng, quần li thẳng tắp, thân hình cao to, tinh thần sáng láng, ở giữa một đám người rụt cổ lại tới ký tặng sách thì nổi bật hẳn giữa đám người ái mộ.
“Aizzz… Anh lính.” Một cô gái kéo tay áo cô bạn thân, nhỏ giọng thét chói tai “Rất đẹp trai. . Mau chụp hình.”
“A. . . . Anh lính. Anh lính đó cũng là người ái mộ của Kỳ Tử đại nhân? A. . . . . . Thích đọc truyện về quân nhân. Chắc là mình đang nằm mơ, mau đánh ình tỉnh đi.”
“Đừng có lải nhải…Anh lính đó quả thực đẹp trai ngất ngây.”
Diệp Chi cảm thấy mọi người bỗng chợt trở nên huyên náo, ngay cả Mạnh Trường Thụy nói ngay bên cạnh cô cũng nghe không rõ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn, không ngờ nhìn thấy thì sợ ngây người.
Kỷ Lâm tại sao lại ở chỗ này? Anh sao lại tới đây? Trong lòng Diệp Chi bối rối thiếu chút nữa thét chói tai. Thật khó khăn mới trấn định lại, vừa định mở miệng hỏi anh thế nào lại đến đây đã cảm thấy hoa mắt. Lúc cô nhìn chăm chú thì Kỷ Lâm đã nhanh chóng đến bên cạnh cô, rồi Diệp Chi đã trải qua một chuyện ở ngay trước con mắt mọi người, chuyện mà cả đời này cô rất muốn quên.
Một tay Kỷ Lâm giữ ót của cô, một tay ôm hông của cô, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã gọi cô một tiếng ‘Vợ yêu’ sau đó liền đặt môi nóng bỏng của mình lên môi mềm mại của cô.
Tiếng thét chói tai bỗng nổi lên khắp bốn phía, tiếng chụp hình ‘Tách…Tách’ không ngừng, Tiền Thanh không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn, kết quả đã bị hình ảnh đó làm ù mắt, ánh mắt xoay qua Mạnh Trường Thụy thì chợt dừng lại.
Ngạc nhiên hoặc kích động hoặc tức giận, nét mặt Mạnh đại thần như thể vừa nuốt phải một con ruồi.
Biên tập Tiền yên lặng lấy điện thoại di động ra chụp ngay nét mặt này của Mạnh Trường Thụy, đây chính là nét mặt tức giận trong truyền thuyết. Mạnh đại thần thật đáng thương.
Tấm hình này dùng để thúc giục bản thảo là tốt nhất. Tiền Thanh cười vui vẻ cất điện thoại đi, tấm hình này ở trong tay mình thì việc thúc giục bản thảo không cần phải lo. Mình quả là cơ trí hơn người…Ha…Ha…
Chương 56: Diệp Khung trở về
Ngày đó ký tặng sách lại bị Kỷ Lâm ban tặng cho cái hôn, Diệp Chi đỏ mặt hoàn thành toàn bộ công việc, Mạnh Trường Thụy ở nơi ký tặng sách đã tiến hành được một nửa cũng mượn cớ đi ra ngoài. Những độc giả ái mộ ở đó cũng liên tiếp liếc mắt nhìn và nhỏ giọng bàn luận.
Kỷ Lâm da mặt dày, hôn Diệp Chi xong còn có thể mặt không biến sắc lấy một cái ghế ngồi ngay bên cạnh Diệp Chi, Diệp Chi ký một quyển sách anh đưa lần lượt một quyển, thỉnh thoảng còn đi ra ngoài mua cho Diệp Chi một ly nước gì ấm áp, quả thật như là nô lệ của vợ.
Diệp Chi ngại vì ở đây có nhiều người nhưng lại không thể nổi giận với anh, chỉ có thể nhịn xuống miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian